Lọc Truyện

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Cùng lúc này ...

"Vèo vèo ... "

Cách đó không xa thình lình xuất hiện vài bóng đen lao nhanh như bay tới gần. Những người này là cường giả của các tông môn lớn cũng như gia tộc cổ xưa ở Côn Luân, bị thu hút bởi tiếng đánh nhau nên mới chạy đến xem thử!

Khoảnh khắc họ nhìn thấy điện Côn Luân bị san bằng, tiếp sau đó là cảnh Lâm Phong vừa mỉm cười vừa đánh nát con người ta thành sương máu ... Phần lớn các võ giả vừa chạy đến chỉ thấy ớn lạnh cả sống lưng, cả người đơ ra tại chỗ.

Không ngờ ... lại là Lâm Đại Ma Vương!

Thế này còn sống kiểu gì nữa! Rõ rang thực lực của thánh miếu Côn Luân không hề thua kém bốn tiên đạo thế gia lớn, thậm chí là nhỉnh hơn, thế mà Lâm Phong không những dám đơn độc một mình xông lên núi, mà còn đại khai sát giới ...

Điều này khiến họ sợ hãi tột độ, đồng thời lại một lần nữa khắc sâu vào tâm trí sự đáng sợ của Lâm Phong ...

"Vèo ... "

Lâm Phong không để ý đến đám người đó, ung dung phóng thần thức rà quét khắp một lượt thánh miếu Côn Luân.

Hiện tại, tu giả của thánh miếu Côn Luân đã bị anh giết gần hết, chỉ còn lại vài tên hầu yếu đuối quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy ...

Ngoài ra thì không ngờ bên dưới lòng đất lại có một nơi bị người nào đó thiết lập đại trận ngăn cách thần thức, bất ngờ là đến cả anh cũng không thể nhìn thấu ...

“Nếu mình đoán không sai, phỏng chừng lúc này lão hòa thượng kia đang trốn sau trận pháp, có lẽ tên ngu ngốc ban nãy cũng định dụ mình tiến vào trận pháp ... " Con ngươi Lâm Phong khẽ đảo một vòng, sau đó, anh bất ngờ nhấc chân, sải bước chạy như bay về phía mật thất ngầm nằm sâu dưới lòng đất.

Thoạt nhìn, hành động này có vẻ rất lỗ mãng, nhưng kỳ thực lại tượng trưng cho niềm tin lớn lao không gì sánh nổi rằng bản thân anh có thể gặp núi dời núi, gặp biển lấp biển!

Chỉ những kẻ tự tin tuyệt đối vào bản thân, mới không hề sợ hãi bất cứ điều

gì ..

Trận pháp thì sao chứ?

Lâm Phong này chỉ cần vung một nhát là phá được ngay!

"Cộp!"

Lâm Phong bước vào mật thất dưới lòng đất, sau một hồi đi dọc theo mật đạo được lát gạch đá xanh, cuối cùng anh cũng đến trước một hang động khổng ľô!

Ở nơi đó, anh nhìn thấy lão hòa thượng Hàn Hạo Thiên đang từ từ quay người lại, nhoẻn miệng cười nói:

“Tôi cứ tưởng sau khi giết chết tên thủ vệ kia, anh sẽ không tới đây nữa, không ngờ hành động của anh lại nằm ngoài dự đoán của tôi đấy! Lâm Phong à ... "

"Dáng vẻ tự tin này của anh, đúng là đáng yêu ... " Lâm Phong đáp trả.

"Ha ha ... Anh nghĩ tôi vẫn là tôi của hồi nãy ư? Nói cho anh biết, phân thân của tôi còn không mạnh bằng một phần mười bản thể đâu!" Hàn Hạo Thiên bật cười khoái trí.

Ban đầu, anh ta chỉ hận không thể băm Lâm Phong thành trăm mảnh. Nhưng hiện tại, Hàn Hạo Thiên lại cảm thấy không cần hấp tấp như thế làm gì. Bởi ngắm nhìn một Lâm Phong luôn tỏ ra vênh váo tự đắc, vững vàng như núi dần để lộ vẻ sợ hãi cùng cực là một chuyện cực kỳ thú vị mà, đúng không?

Lâm Phong không trả lời, trong con ngươi anh chợt lóe lên tia sáng màu tím nhạt, bình tĩnh đảo một vòng quanh hang động, cuối cùng dừng lại trên dòng dung nham cách đó không xa!

"Dòng dung nham đó ... " Ánh tím liên tục lập lòe trong mắt Lâm Phong, mang tới cảm giác vừa bí ẩn lại ma mị.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong con ngươi tham tham kia như phản chiếu hình bóng của một loai thu dữ vô cung đáng sợ ...

"Đúng là một con yêu thú đáng sợ! Không đúng ... Hình như yêu thú đó đã bị thương, hiện đang chìm vào trạng thái ngủ say!"

Lâm Phong lập tức đoán được đầu đuôi mọi chuyện. Hóa ra lý do cường giả Linh giới tề tựu về đây, xây nên thánh miếu Côn Luân, là vì con yêu thú cường đại này ...

“Không ngờ anh còn biết cả thuật đồng tử đấy, vậy chắc hẳn bây giờ anh đã nhận ra được điều gì đó rồi nhỉ? Sao hả? Đã thấy hối hận khi xông vào đây chưa?" Hàn Hạo Thiên thong dong hỏi.

Nhưng Lâm Phong lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, còn dứt khoát tung chưởng.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Hàn Hạo Thiên nhếch mép cười khẩy, đồng thời vung tay, biến ra một tầng lá chắn pháp thuật chặn ngay trướcngười!

“Âm!"

Bàn tay to lớn vỗ mạnh một cái vào lá chắn pháp thuật, tạo nên âm thanh long troi lo đat. Phản lực sinh ra từ vụ va chạm ay khung khiep đen độ đa làm rung chuyển nguyên một hang động khổng lồ, như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào!

Đúng lúc nào, trên vách đá xung quanh chợt hiện lên vài dòng trận văn vàng rực sáng lấp lánh, giúp cảnh vật xung quanh ổn định lại.

"Tôi nói rồi, tôi không còn là tôi của lúc nãy nữa đâu! Ở ngoài đó, tôi không dám sử dụng lực lượng của Luyện Hư cảnh vì sợ làm hư không dao động, dẫn tới tự rước họa vào thân! Nhưng tại đây, nhờ có trận pháp giúp che giấu thiên cơ, tôi có thể tung hết toàn bộ sức mạnh mà không cần kiêng kỵ điều gì.

Lâm Phong, hôm nay anh dám mò tới đây, nói thật chẳng khác nào tự tìm đường chết cả!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!