Lọc Truyện

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, gã đã xuất hiện ngay trước mặt Đường Thi Nhã, vươn tay chộp thẳng vào hướng ngực cô ta.

Sắc mặt Đường Thi Nhã lập tức lạnh xuống, bàn tay ngọc mảnh mai khẽ giơ lên, linh khí hùng hậu bùng nổ, hóa thành vô số mũi băng nhọn đồng loạt bắn thẳng về phía ma tử.

Thế nhưng ngoài dự đoán ...

Đúng lúc đó, bàn tay to lớn của Nguyễn Tự Hào cũng bất ngờ vung lên, phun ra một lượng lớn làn khói đen, cuồn cuộn đánh tan hết những mũi băng nhọn.

Ngay sau đó, gã chộp lấy bàn tay ngọc ngà của Đường Thi Nhã, còn thô bạo bóp nắn!

"Mềm thật, mịn thật"

Ma Tử tặc lưỡi nói

'Ngươi ... "

Đường Thi Nhã vừa tức giận vừa lo lắng, cảm giác thô ráp từ bàn tay khiến cô ta khó mà chấp nhận được.

Đồng thời, trong lòng cô ta cũng dâng lên một chấn kinh.

Với tu vi Hóa Thần hậu kỳ của mình, vậy mà ngay lần đầu giao thủ lại bị Nguyễn Tự Hào chiếm thế thượng phong.

Chẳng lẽ Nguyễn Tự Hào sắp bước vào Luyện Hư cảnh rồi sao?

Ngay lúc này.

"Âm!"

Một đao quang ngập tràn ma khí từ trong khách sạn bổ mạnh về phía Ma Tử!

"Đao khí đáng sợ thật!"

Nguyễn Tự Hào nheo mắt lại, lập tức buông tay Đường Thi Nhã ra, người lùi nhanh về sau mấy chục mét, né tránh được nhát đao này.

"Ai? Ai dám ám toán ta?"

Nguyễn Tự Hào đôi mắt lạnh lẽo đóng băng nhìn chằm chẳm vào bên trong khách sạn, chỉ thấy một người đàn ông mặc chiến giáp đen bước ra.

"Ngươi là ai?"

Nguyễn Tự Hào lạnh lùng hỏi.

"Ta là Thất Sát, một trong hai thân vệ thân tín của Thiếu chủ Ma Thiên!"

Thất Sát thần sắc lãnh đạm, lại nói: "Hôm nay là ngày Thiếu chủ ta mở tiệc chiêu đãi các thiên kiêu, bất kỳ ai dám gây sự ở đây đều là tự tìm đường chết! Xem như ngươi mới đến không biết quy tắc, lần này bỏ qua! Không có lần sau! Ngươi hiểu chưa?"

Nguyễn Tự Hào nghe xong sắc mặt âm trầm bất định.

Âm Ma Môn xưa nay vốn ngang ngược bá đạo, thân là Ma tử của Âm Ma Môn, Nguyễn Tự Hào nào đã từng bị người khác quát mắng như vậy?

Tuy nhiên, nghĩ đến hôm nay đang ở địa bàn của Ma Thần Tộc, bản thân chỉ đơn thân độc mã, nếu gây lớn chuyện thì cũng không hay, gã cười âm hiểm:

"Khặc khặc khặc, nói cũng phải! Vừa nãy là ta vô lễ rồi!"

Nói xong, gã lại liếc nhìn Đường Thi Nhã và Lý Tiểu Khả, nhếch mép cười xấu xa rồi làm động tác thổi một nụ hôn gió!

"Ngươi ... vô sỉ!"

Đường Thi Nhã tức đến mức giậm chân, mặt đỏ bừng.

"Yeu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta chỉ tang các cô một nụ hôn gió thôi, sao nào? Chẳng lẽ các cô còn muốn hạn chế tự do cá nhân của ta?"

Nguyễn Tự Hào cười tít mắt nói.

Tuy không chiếm được lợi thế bằng hành động, nhưng mồm miệng gã vẫn không chịu thiệt, cũng coi như vớt vát chút sĩ diện vừa rồi.

Đường Thi Nhã và Lý Tiểu Khả nghe vậy thì nhìn về phía Thất Sát, thế nhưng Thất Sát vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, không hề có ý định can thiệp.

Gã chỉ nghe lệnh của Thiếu chủ Ma Thiên, phụ trách trật tự hiện trường, còn chuyện ai nói gì, gã không quản!

"Khặc khặc khặc, khặc khặc khặc ... "

Nguyễn Tự Hào cười âm hiểm liên tục, trong lòng đắc ý vô cùng.

Thế nhưng ngay lúc này

Một tiếng gầm giận dữ vang vọng toàn trường: "Mẹ kiếp! Đứa nào ở đây cười khặc khặc khặc hoài vậy? Không biết ông đây ghét nhất cái tiếng cười đó sao?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!