Lọc Truyện

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Kỷ Hòa nhướng mày:

"Bị khóa ư?"

"Ừ. Trước khi phòng livestream bị hạn chế, có người trong bình luận cũng hỏi về chuyện này. Mấy sinh viên đó trả lời rằng cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài. Nên lần này, ngoài việc giải quyết chuyện bệnh viện có ma quấy rối, chúng ta còn phải cứu bọn họ ra nữa."

Kỷ Hòa im lặng một lúc, không nói gì thêm.

Mấy đứa sinh viên này đúng là rảnh rỗi quá mức, bài tập về nhà không đủ nhiều nên cứ thích tự tìm đường chết hay sao?

Chiều hôm đó, tàu cao tốc đến trạm thành phố Q.

Hai người không dừng lại ăn trưa, cũng không dám chậm trễ, lập tức lên đường đến bệnh viện bỏ hoang.

Vừa đặt chân vào khu đất hoang tàn, Yến Lâm đã nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:

"Âm khí nặng quá! Tin đồn không sai, chỗ này chắc chắn có rất nhiều người chết."

La bàn chỉ âm trong tay cô ta bắt đầu rung lên dữ dội.

Chiếc la bàn này là bảo vật của Cục Điều Tra Hiện Tượng Siêu Nhiên, chuyên dùng để xác định nơi có âm khí mạnh nhất.

Nhưng ở đây, âm khí dày đặc đến mức chiếc la bàn quay loạn xạ, kim chỉ loạn lung tung như bị động kinh. Cuối cùng, nó rung lên một cái "rắc", rồi dừng hoạt động hoàn toàn…

Yến Lâm sững sờ, đau lòng nhìn chằm chằm vào món bảo vật đã theo mình bao năm.

"Chết tiệt, hỏng rồi..."

Cô ta thở dài một hơi. Thôi đành vậy, giải quyết xong chuyện này rồi mang nó về cho Tu Nam Dật kiểm tra xem có sửa được không.

Quả đúng như lời đồn, cửa chính của bệnh viện bị khóa bằng một ổ khóa nặng trịch.

Xiềng xích to gần bằng cổ tay người, nếu không có dụng cụ chuyên dụng thì đừng mong cắt đứt.

Chẳng trách đám sinh viên kia dù có hối hận thế nào cũng không thể chạy thoát.

Nhưng với Kỷ Hòa thì… chuyện này chẳng đáng để bận tâm.

Cô bình thản giơ tay lên, ngón tay khẽ vẽ một tấm phù văn giữa không trung.

Khi lá bùa vô hình ấy cháy rực rồi tan vào không khí, những sợi xích sắt vốn cứng như thép bỗng mềm oặt như dây thừng, rồi "cạch" một tiếng, đứt làm đôi.

Yến Lâm đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt mà há hốc mồm.

"Cô… cô không cần dùng bất kỳ vật dẫn nào mà vẫn có thể vẽ bùa ư?!"

Giọng cô ta đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt không thể tin được.

Kỷ Hòa chớp mắt:

"Đúng vậy… Có chuyện gì sao?"

Trước đây thì cô không làm được thật.

Nhưng từ khi thường xuyên xem bói trên livestream, thi thoảng lại giúp người ta trừ ma, làm nhiều việc thiện, công đức tích lũy ngày càng cao. Nhờ vậy, tu vi của cô cũng dần khôi phục.

Giờ thì không có gì là không làm được.

Yến Lâm thì vẫn chưa hết chấn động, lẩm bẩm như nói mơ:

"Đã rất lâu rồi… tôi chưa thấy ai có thể vẽ bùa trong hư không. Ở Cục Điều Tra Hiện Tượng Siêu Nhiên, trước đây cũng chỉ có một vị tiền bối rất lớn tuổi làm được. Nhưng ông ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ, từ đó đến nay, tôi không còn thấy thủ pháp này nữa…"

Vậy mà hôm nay, cô ta lại được tận mắt chứng kiến.

Yến Lâm nhìn Kỷ Hòa với ánh mắt như đang nhìn một vị thần tiên sống.

Kỷ Hòa: "…"

"Chẳng có gì to tát cả, chỉ cần luyện tập nhiều là làm được thôi."

Sau khi mở khóa, hai người bước vào trong bệnh viện.

La bàn hỏng không dùng được nữa, Yến Lâm đành lấy một lá bùa từ trong túi ra, định dựa vào đó để tìm vị trí của con ma.

Nhưng sau một hồi, cô ta bỗng do dự lên tiếng:

"Kỳ lạ thật…"

Kỷ Hòa quay sang:

"Sao thế?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!